Search

山有木兮 木有枝,心悦君兮 君不知

Tag

#Jungkook

[Fanfic] passin’ by [TaeKook/VKook]

Title: passin’ by
Author: Sữa
Paring: Taehyung/Jungkook
Rating: non-rated M
Genre: angst/drabble

[Có một loại bi kịch tình yêu mà tôi đang trải qua mà cũng không biết gọi tên nó thế nào. Không phải đơn phương, không phải yêu xa, không phải chẳng đủ can đảm thổ lộ, càng không phải bị phản bội hay ngăn cấm mà sinh bi thương vô hạn như vậy. Câu chuyện tôi viết cũng chính là như thế, là ngớ ngẩn, mơ hồ như thế. Có lẽ là do họ cứ đẩy nhau ra xa mãi, có lẽ.là do ngay từ đầu chúng tôi đã không tin rằng có thể ở bên cạnh nhau…]

love is a beautiful kind of pain

đông về đầy trên đường. taehyung kéo cổ áo lên cao hơn một chút. tự nghĩ  chẳng còn thời gian mà ngắm nhìn mùa về nữa mà bước vội về phía trước. hơi thở gấp gáp giăng đầy khói trắng vào không khí. luẩn quẩn quấn lấy bước chân người. taehyung bất giác liếm môi. kí ức cằn cỗi về những mùa hè đầy nắng xinh đẹp ùa về như mảnh da khô bong nứt, rướm máu và vị tanh lạnh.

tuyết nhỏ. như mưa trắng. trên những nhánh lá khô héo, và rụng xuống. những phiến gạch lát đường nâu xỉn. và bụi đóng trên những công trình tinh xảo nho nhỏ. có gì đó đã thấm vào vạch hạn giới ảm đạm. thứ gì đó không hề được mong chờ. tưởng như trong mơ hồ người chợt mộng tưởng.

taehyung giật mình quay nhìn phía sau. dưới cột đèn nguội lạnh ánh sáng, bóng đen xuất hiện từ những đường nét vô định. taehyung trong phút giây vô thức một bước đến như kẻ say, rồi rút về lại hai, nhìn lên bầu trời thuần một sắc đen bi thương. gió đông thổi qua mắt buốt. trước mặt taehyung một jungkook bình thản đứng. đôi mắt mạnh mẽ cùng vẫn ngây thơ vô ngần ấy xoáy vào tim taehyung những nhịp vội vã. để rồi quên lãng những giọt nước đã thành hình bên khóe mi, taehyung vẫn ngoan cố giữ tầm nhìn về phía trên cho đến khi mắt cay nhòe.

và rồi cuối cùng nhìn vào mắt jungkook, thét gào trong câm lặng chờ đợi cho câu trả lời, hay một câu hứa hãy chờ tôi như thế thêm một chút. nhưng jungkook không nói. trong mắt jungkook là đau đớn, là nuối tiếc, là hồ nghi. nhưng chưa bao giờ là taehyung.

thinh lặng ngấm vào cơn đau của taehyung. nó lở loét, xấu xí đến tưởng không chịu nổi.

taehyung sẽ ngã xuống và bật khóc, sẽ để cái ôm lạnh lẽo của jungkook vươn lấy cho một lần cuối. nhưng cậu không làm.

taehyung cuối cùng đã mệt mỏi những kí tự vô tri không hẹn hứa. và mệt mỏi kiếm tìm mãi những dấu hiệu cứ dần trôi xa mãi. như kẻ đi đánh bắt ngoài xa. mạo hiểm hơn cho một vụ lợi nhuận ngày càng ít ỏi.

cậu quay lưng bước đi. tiếng jungkook vang lên giữa con phố ôm lấy bước chân đau thương.

taehyung.

taehyung bước chậm. không nhìn lại. tuyết mỏng như thẩm thấu chạm đến da thịt lạnh buốt. vẫn nghe tiếng người gọi phía sau như nài nỉ.

taehyung.

taehyung.

đã rất muộn rồi. từ khoảnh khắc nắng trào vào tim cả hai, như mật ngọt. những động chạm không tên vỡ ra như nước mưa trên da mềm. taehyung biết đã là quá muộn. và gạt giọt nước bên gò má, nhấc tai nghe lên. spring time đổ tràn thính giác.

jungkook nói gì đó khác tên của taehyung. là những kí tự kia cuộn lại cùng hoang hoải đợi chờ thốt ra từ môi jungkook, hoặc không. tự hỏi. quằn quại. jungkook thấy mình chạy trong đường tối. vươn tay đến cho một cái chạm hụt hẫng. một luồng sáng lạnh. một đôi mắt trong u buồn rực sáng.

jungkook sẽ thức dậy sáng mai. trên ga giường còn một khoảng trống rỗng. đọng lại sau cùng là taehyung tan ra hòa vào tàn tro của những chiếc lá khô bất ngờ rực cháy trong đêm đông sắc lạnh hờ hững. và bay lên.

[Transfic] while i breath, i hope [TaeKook/VKook]

Title: while i breath, i hope

Author: aliceedxi@asianfanfics.com

Paring: Taehyung/Jungkook

Rating: non-rated M

Genre: fluff/slight-angst/drabble

Wordcount: ~authored: 350words   ~transfic: 437words

 

Do Not Have Permission

 

Jungkook ngồi trên xích đu trong công viên vào lúc nửa đêm. Taehyung đứng trước mặt cậu tay cậu ấy đặt trên cổ cậu và Jungkook cố gắng không nuốt xuống một ngụm những bối rối.

Im lặng. Nhưng đó chẳng phải thứ Jungkook cần để ý lúc này. Tiếng máu dội dồn vào màng nhĩ Jungkook khiến cậu chẳng còn nghe được gì khác nữa. Dạ dày Jungkook nhộn nhạo khi Taehyung thu lại khoảng cách giữa môi họ và Jungkook chắc rằng tim cậu có lẽ đã hoàn toàn ngừng đập. Như thể cả cơ thể cậu tê dại và Jungkook chẳng thể biết được rằng liệu có tín hiệu nào đó cậu bảo Taehyung tiếp tục khi mà cậu vẫn cảm thấy Taehyung nhấn sâu hơn vào nụ hôn ấy dù sao đi nữa.

Khi Jungkook cảm nhận được cơ thể bão hòa trở lại, cậu không nhớ đã có bao giờ từng đứng bật lên nhanh như vậy trong đời, và Taehyung suýt ngã về phía sau bởi phản ứng của Jungkook đột ngột nhưng cậu ta không một lần ngừng hôn Jungkook. Và họ phá lên cười giữa nụ hôn đó và tiếng cười nghe thật to và gập cả người lại chỉ để cười mà thôi. Và Taehyung nằm xuống bãi cỏ, vẫn cười, kéo Jungkook xuống cùng. Và khi chẳng còn tiếng cười nào nữa, ánh mắt Taehyung đặt trên bầu trời, và cậu ta bắt đầu liệt kê tương đông những đường song song giữa Jungkook và những vì sao. Và dù những lời Taehyung vô nghĩa, Jungkook vẫn sẽ cố để hiểu nó.

Và cậu ấy nhìn Jungkook với những yêu thương mà mắt cậu ấy có thể giữ trong nụ cười hình hộp đó Jungkook yêu nhất trần đời này, và hơi thở của Jungkook lại một lần thắt lại. Những ngón tay Taehyung cuộn miết lại giữa những ngón tay cậu và Jungkook tha thiết mong nó đừng phải là mơ.

 

Nhưng nó chính là giấc mơ của mình riêng cậu. Và Jungkook tỉnh dậy.

Bởi vì đó là ba giờ sáng và Taehyung chẳng khi nào yêu lại Jungkook. Chúng không ở trong công viên và cũng không nằm trên cỏ lạnh. Taehyung không nói về những vì sao (và dù gì cậu ta cũng không biết gì về sao cả) và Jungkook chẳng hôn cho đến thiếu khí. Taehyung vẫn nằm trên giường của cậu ấy thôi và trái tim Jungkook đau đớn.


Đó vẫn là lúc ba giờ sáng, Jungkook vẫn yêu Taehyung và bàn tay cậu cảm thấy hơi quá lạnh lẽo.

[Transfic] Runaway [TaeKook/VKook]

Title: Runaway

Author: Merixcil@asianfanfics.com

Paring: Taehyung/Jungkook

Rating: non-rated M Genre: fluff/drabble

 

[Tớ đã cố làm nó thật đơn giản chỉ vì đột nhiên thích một Jungkook bế tắc như này (tại vì cậu lúc nào cũng hoàn hảo quá đi chứ Jungkook-ah~) Cơ mà Taehyung thì chắc chả được như vậy đâu ý! Thêm nữa là tớ dịch ngôi xưng do cách nói chuyện của chúng nó, có lẽ là không ổn nhưng vì là tớ thích, vậy thôi!]

 

Do Not Have Permission

 

 

Jungkook cảm thấy như thể cậu đang mất tất cả. Cân bằng cuộc sống thành công của một thần tượng và điểm tốt ở trường là đống hỗn tạp thử thách và Jungkook cảm thấy, có thể, đó là quá nhiều cậu có thể giữ được. Bỏ học không phải một lựa chọn và rời BTS có lẽ là tốt nhất. Taehyung không nghĩ vậy.

 

 

 

Taehyung.

 

Khi mà cậu đọc thứ này tôi đã đi rồi. Tôi định tốt nhất là về Busan và tập trung vào việc học hành của mình.

 

 

Đừng đến tìm tôi.

 

 

Jeon Jungkook.

 

 

Taehyung chớp mắt vài lần trước mảnh giấy nằm trên gối của cậu, “vậy tôi chắc hẳn cậu chẳng phải Jeon Jungkook thật đâu.”

 

Jungkook (hay ít nhất thì cậu ta đặc biệt giống với Jungkook) đang đứng giữa kí túc xá của họ, một vali lỉnh kỉnh đồ đạc của cậu ấy trên tay và một cái vẻ kiểu như rất sốc. Áo khoác varsity và mũ beanie khiến Taehyung nghĩ rằng Jungkook trông giống một đứa trẻ 5 tuổi với trò chơi một chút vượt quá tầm kiểm soát của nó.

 

Họ nhìn chằm chằm vào người kia, và cứ nhìn như vậy… và chỉ vậy nhìn chằm chằm. Taehyung chắc chắn rằng giờ là lượt nói của Jungkook.

 

Và cậu ấy bắt đầu thật chậm, “vậy…cậu đã nhìn thấy nó rồi.”

 

“Tất nhiên là tôi đã thấy nó cậu quẳng lại cho tôi mẩu thư giải thích đại khái những gì cậu đang làm,” Taehyung nheo mắt nhìn lại tờ giấy “dù đó là kiểu giải thích con mẹ nó cực kỳ khốn nạn.”

 

“Ừ…”

 

Và im lặng. Điện thoại Jungkook rung lên nhưng cậu không trả lời nó.

 

Taehyung đi về phía giường của Jungkook và thả người xuống đệm, “cậu thực sự đang chạy trốn à?”

 

“Tôi không phải đã đóng gói tất cả đồ của mình sao?”

 

“Cậu có thể chơi một trò chơi, kiểu như tin tưởng vào thứ gì đó ấy.”

 

Và Jungkook đảo mắt, “tôi đã lớn đủ để không cần chơi trò đặt niềm tin vào thứ gì đó, hyung à!”

 

“Kookie-ah, người ta chẳng bao giờ đủ quá lớn cho bất cứ thứ gì cả.”

 

“Hyung gì chẳng được.”

 

Sẽ là nói dối nếu Taehyung nói rằng cậu đã ngạc nhiên khi Jungkook thả vali xuống và bước lê về phía giường. Cậu ấy đi đôi Timberlands và chân nặng nề đung đưa như trẻ con.

 

“Không phải tôi không vui hay gì cả,” Jungkook bắt đầu nói, “tôi chỉ là…hyung, có khi nào cậu cảm thấy như thể không làm gì đó mà chúng ta nên làm một cách bình thường không?” Cậu ấy quay lại nhìn vào mắt Taehyung và có lẽ mong đợi gì đó.

 

Nhưng Taehyung không nói.   Và Jungkook thở ra “Tất nhiên là cậu không rồi.”

 

“Tôi thậm chí còn chả hiểu cậu định nghĩa thế nào với ‘thứ chúng ta nên làm một cách bình thường'”

 

“Cậu tất nhiên là không hiểu rồi.”

 

Im lặng đang cuộn lại giữa chúng chắc chắn là ngượng ngập, dù Taehyung chắc rằng cậu chẳng có gì để làm với nó. Jungkook như là một khối lo lắng hữu hình ngồi bên cậu, nhưng đó chỉ vấn đề thời gian đến khi Jungkook chịu nhượng bộ và giải thích những gì đang diễn ra. Những gì cần thiết giờ chỉ là im lặng.

 

 

3..2..1…và…

 

“Bạn tớ ở nhà nói về trường học và hẹn hò và cha mẹ họ…khốn kiếp. Tớ không biết tớ chỉ là…cảm thấy như tớ đang đánh mất tất cả mọi thứ, tớ biết chúng ta có nhiều thứ ở đây và tớ biết chúng ta làm việc vất vả vì nó nhưng-“ Jungkook đá chân tức giận vào thành giường, “Tớ có cảm giác tớ mất họ. Bạn bè, cha mẹ, hyung của tớ. Họ không cần vị trí của tớ từ khi tớ 14 tuổi và tớ chẳng còn vị trí nào trong họ.”

 

Taehyung nhìn chằm chặp vào những hành lý đã được đóng gói, “vậy cậu đang nói là chẳng còn gì ở Busan để cậu quay lại sao?”

 

“Tất nhiên nó phải còn lại thứ gì đó, đó là nhà tớ.”

 

Chúng nhìn nhau trong khoảng thời gian của một phách nhịp và Taehyung biết Jungkook đã quyết định.

 

“Hyung, cậu sẽ giúp tôi dỡ đồ chứ?”

 

Cho đến khi Namjoon và Yoongi về nhà mẩu thư không còn ở đó và Jungkook chẳng còn gì nói về những người bạn của cậu ở Busan.

Create a free website or blog at WordPress.com.

Up ↑