Title: passin’ by
Author: Sữa
Paring: Taehyung/Jungkook
Rating: non-rated M
Genre: angst/drabble
[Có một loại bi kịch tình yêu mà tôi đang trải qua mà cũng không biết gọi tên nó thế nào. Không phải đơn phương, không phải yêu xa, không phải chẳng đủ can đảm thổ lộ, càng không phải bị phản bội hay ngăn cấm mà sinh bi thương vô hạn như vậy. Câu chuyện tôi viết cũng chính là như thế, là ngớ ngẩn, mơ hồ như thế. Có lẽ là do họ cứ đẩy nhau ra xa mãi, có lẽ.là do ngay từ đầu chúng tôi đã không tin rằng có thể ở bên cạnh nhau…]
love is a beautiful kind of pain
đông về đầy trên đường. taehyung kéo cổ áo lên cao hơn một chút. tự nghĩ chẳng còn thời gian mà ngắm nhìn mùa về nữa mà bước vội về phía trước. hơi thở gấp gáp giăng đầy khói trắng vào không khí. luẩn quẩn quấn lấy bước chân người. taehyung bất giác liếm môi. kí ức cằn cỗi về những mùa hè đầy nắng xinh đẹp ùa về như mảnh da khô bong nứt, rướm máu và vị tanh lạnh.
tuyết nhỏ. như mưa trắng. trên những nhánh lá khô héo, và rụng xuống. những phiến gạch lát đường nâu xỉn. và bụi đóng trên những công trình tinh xảo nho nhỏ. có gì đó đã thấm vào vạch hạn giới ảm đạm. thứ gì đó không hề được mong chờ. tưởng như trong mơ hồ người chợt mộng tưởng.
taehyung giật mình quay nhìn phía sau. dưới cột đèn nguội lạnh ánh sáng, bóng đen xuất hiện từ những đường nét vô định. taehyung trong phút giây vô thức một bước đến như kẻ say, rồi rút về lại hai, nhìn lên bầu trời thuần một sắc đen bi thương. gió đông thổi qua mắt buốt. trước mặt taehyung một jungkook bình thản đứng. đôi mắt mạnh mẽ cùng vẫn ngây thơ vô ngần ấy xoáy vào tim taehyung những nhịp vội vã. để rồi quên lãng những giọt nước đã thành hình bên khóe mi, taehyung vẫn ngoan cố giữ tầm nhìn về phía trên cho đến khi mắt cay nhòe.
và rồi cuối cùng nhìn vào mắt jungkook, thét gào trong câm lặng chờ đợi cho câu trả lời, hay một câu hứa hãy chờ tôi như thế thêm một chút. nhưng jungkook không nói. trong mắt jungkook là đau đớn, là nuối tiếc, là hồ nghi. nhưng chưa bao giờ là taehyung.
thinh lặng ngấm vào cơn đau của taehyung. nó lở loét, xấu xí đến tưởng không chịu nổi.
taehyung sẽ ngã xuống và bật khóc, sẽ để cái ôm lạnh lẽo của jungkook vươn lấy cho một lần cuối. nhưng cậu không làm.
taehyung cuối cùng đã mệt mỏi những kí tự vô tri không hẹn hứa. và mệt mỏi kiếm tìm mãi những dấu hiệu cứ dần trôi xa mãi. như kẻ đi đánh bắt ngoài xa. mạo hiểm hơn cho một vụ lợi nhuận ngày càng ít ỏi.
cậu quay lưng bước đi. tiếng jungkook vang lên giữa con phố ôm lấy bước chân đau thương.
taehyung.
taehyung bước chậm. không nhìn lại. tuyết mỏng như thẩm thấu chạm đến da thịt lạnh buốt. vẫn nghe tiếng người gọi phía sau như nài nỉ.
taehyung.
taehyung.
đã rất muộn rồi. từ khoảnh khắc nắng trào vào tim cả hai, như mật ngọt. những động chạm không tên vỡ ra như nước mưa trên da mềm. taehyung biết đã là quá muộn. và gạt giọt nước bên gò má, nhấc tai nghe lên. spring time đổ tràn thính giác.
jungkook nói gì đó khác tên của taehyung. là những kí tự kia cuộn lại cùng hoang hoải đợi chờ thốt ra từ môi jungkook, hoặc không. tự hỏi. quằn quại. jungkook thấy mình chạy trong đường tối. vươn tay đến cho một cái chạm hụt hẫng. một luồng sáng lạnh. một đôi mắt trong u buồn rực sáng.
jungkook sẽ thức dậy sáng mai. trên ga giường còn một khoảng trống rỗng. đọng lại sau cùng là taehyung tan ra hòa vào tàn tro của những chiếc lá khô bất ngờ rực cháy trong đêm đông sắc lạnh hờ hững. và bay lên.