Chương 15. Liễu Nghệ
Lệ Tiêu phải đi bệnh viện làm kiểm tra. Phong Cảnh liền đến buổi tiệc rượu của người trong giới giải trí. Nếu là trước đây, loại tiệc này Phong Cảnh hoàn toàn không cần phải tham gia, nhưng sau khi tự mình thành lập văn phòng công tác, mọi việc đều phải tự lực cánh sinh. Chuyện lôi kéo tài trợ cùng quan hệ, vẫn phải dựa chính mình đi giao lưu ở loại tiệc rượu này.
Chỉ là không ngờ tới sẽ gặp được Liễu Nghệ đã lâu không thấy ở đây.
Phong Cảnh cầm ly rượu đi đến trước mặt Liễu Nghệ: “Liễu Nghệ tiểu thư, đã lâu không gặp.”
“Phong tiên sinh, đã lâu không gặp.” Liễu Nghệ mỉm cười cất lời chào. Cũng không khó để nhìn ra được, tính tình Liễu Nghệ đã trở nên ổn trọng hơn nhiều.
Ai cũng không ngờ được hai người trước kia vừa gặp mặt đã cãi nhau giờ phút này lại có thể bình thản như vậy đứng chung một chỗ cùng nói chuyện.
“Chúc mừng cô đã bước qua.” Phong Cảnh thoáng nhìn qua chiếc nhẫn trên tay Liễu Nghệ.
“Tôi đã bước qua rồi, còn anh thì sao? Lúc nào có thể bước qua đây?” Liễu Nghệ hướng về phía Phong Cảnh hỏi. Cảm tình của anh đối với Vân Tu, Liễu Nghệ đã sớm nhìn ra.
Phong Cảnh vô cùng thản nhiên trả lời: “Tôi cũng không biết. Có thể là rất nhanh thôi, cũng có thể phải mất cả đời.”
“Không nghĩ đến Phong Cảnh ngạo nghễ không ai bì được cũng có lúc không chắc chắn như vậy.” Liễu Nghệ khẽ cười thế nhưng không có chút ý tứ nào xem thường Phong Cảnh.
“Tôi cũng là người, luôn có những thời điểm lực bất tòng tâm.” Phong Cảnh hờ hững nói.
“Tôi đã từng nghĩ cậu ta ít nhiều gì đó cũng có chút yêu tôi.” Liễu Nghệ nhớ lại đoạn thời gian trước kia. Phong Cảnh hơi nghiêng đầu nhìn Liễu Nghệ, có chút trào phúng nói.
“Đơn phương lúc nào chẳng nghĩ vậy.”
“Đúng vậy, là sự ôn nhu của cậu ta khiến tôi mang ảo giác.” Liễu Nghệ nhắc lại chuyện xưa, tuy rằng đã buông bỏ, nhưng vẫn là có một tia ảm đạm. “Tôi rất hâm mộ anh. Có thể ở trước mặt cậu ta biểu hiện bình tĩnh như vậy, tôi không làm được. Thời điểm hiểu rõ mọi chuyện, tôi từng khóc, từng làm ầm ĩ, thế nhưng có thể làm được gì?”
“Thế nhưng cô đã bước qua rồi.” Phong Cảnh tựa người vào tường, ngẩng đầu nhìn chùm đèn treo sáng lấp lánh trên trần nhà.
“Tuy rằng đau đớn, nhưng đúng là tôi đã vượt qua rồi.” Liễu Nghệ đong đưa ly rượu, chuyển đề tài “Đúng rồi, Phong tiên sinh, sau này có kịch bản tốt nhớ phải tìm tôi đấy! Về phương diễn này tôi vẫn là tin tưởng mắt nhìn của anh.”
Phong Cảnh nhướn mày, “Thế nào? Không sợ bị tôi ghét bỏ xem thường nữa à?”
“Lần trước đó không phải bị anh ghét bỏ đến chết rồi à, bị xem thường đến thành thói quen rồi.” Liễu Nghệ nhíu mày, nhớ tới chuyện lần trước bị Phong Cảnh phản bác đến mức á khẩu không nói nên lời.
“Không ngờ năng lực chống đỡ đả kích của cô cũng khá mạnh đấy.” Phong Cảnh bật cười cùng Liễu Nghệ cạn ly, ngửa đầu kính trước.
Liễu Nghệ sau khi cùng Phong Cảnh cạn ly nhìn Phong Cảnh uống một hơi cạn nói: “Về sau gọi tôi Liễu Nghệ là được rồi.”
“Phong Cảnh.” Phong Cảnh cười khẽ.
“Sau này không cần độc miệng như vậy đâu, Phong Cảnh.”
“Đối với cô tôi sẽ cố gắng hết sức, Liễu Nghệ.”
Hai người bọn họ lại cụng ly, tự mình nhấp một ngụm.
Hai người từng đối chọi gay gắt lại ở buổi tiệc rượu này cười khẽ cho qua tất cả ân oán trước kia.